Quá trình Gram-Schmidt (có cải tiến) được thực hiện trên ba vectơ độc lập tuyến tính không trực giao của một cơ sở cho không gianR3. Nhấp vào ảnh để xem chi tiết.
Quá trình Gram–Schmidt sau đó được tiến hành như sau:
Dãyu1,...,uk là dãy vectơ trực giao cần tìm, và các vectơ được chuẩn hóae1,...,ek tạo thành một tập hợptrực chuẩn. Việc tính toán dãyu1,...,uk được gọi làtrực giao hóaGram–Schmidt, còn việc tính toán dãye1,...,ek được gọi làtrực chuẩn hóa Gram–Schmidt bởi vì các vectơ đã được chuẩn hóa.
Để kiểm tra xem các công thức trên liệu có cho một dãy trực giao, đầu tiên ta tính bằng cách thế vào công thức ở trên chou2: ta được 0. Sau đó sử dụng điều này để tính bằng cách lại thế vào công thức ở trên chou3: ta tiếp tục được 0. Chứng minh tổng quát sau đó được tiếp tục nhờ phépquy nạp toán học.
Nói một cách hình học, phương pháp này được tiếp tục như sau: để tínhui nó chiếu trực giao vectơvi vào không gian conU sinh bởiu1,...,ui−1, mà đó cũng là không gian con sinh bởiv1,...,vi−1. Vectơui sau đó được định nghĩa làhiệu giữavi và hình chiếu này và đảm bảo là trực giao với tất cả các vectơ trong không gian conU.
Quá trình Gram–Schmidt cũng áp dụng cho một dãy độc lập tuyến tính vàvô hạn đếm được {vi}i. Kết quả là một dãy trực giao (hay trực chuẩn) {ui}i sao cho với một số tự nhiênn:span đại số củav1,...,vn cũng chính là span củau1,...,un.
Nếu quá trình Gram–Schmidt được áp dụng cho một dãy phụ thuộc tuyến tính, nó sẽ cho ra vectơ0 ở bước thứi, giả sửvi là một tổ hợp tuyến tính củav1,...,vi−1. Nếu cần phải có một hệ cơ sở trực chuẩn thì thuật toán nên tìm ra các vectơ không trong các kết quả và loại bỏ chúng vì không có một bội nào của vectơ không mà có độ dài bằng 1. Số vectơ đầu ra của thuật toán sẽ bằng số chiều của không gian được span bởi các vectơ đầu vào.